CN 11 THƯỜNG NIÊN - Năm C
12.06.2016
"Còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt (chân tôi)."
BÀI ĐỌC I
Lời Chúa trong sách Sa-mu-en quyển thứ hai (12,7-10.13).
Sau khi vua Đavít phạm tội, ông Na-than nói với vua Đa-vít : "Kẻ đó chính là ngài ! Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này : Chính Ta đã xức dầu phong ngươi làm vua cai trị Ít-ra-en, chính Ta đã giải thoát ngươi khỏi tay vua Sa-un. Ta đã ban cho ngươi nhà của chúa thượng ngươi, và đã đặt các người vợ của chúa thượng ngươi vào vòng tay ngươi. Ta đã cho ngươi nhà Ít-ra-en và Giu-đa. Nếu bấy nhiêu mà còn quá ít, thì Ta sẽ ban thêm cho ngươi gấp mấy lần như thế nữa. Vậy tại sao ngươi lại khinh dể lời Đức Chúa mà làm điều dữ trái mắt Người ? Ngươi đã dùng gươm đâm U-ri-gia, người Khết ; vợ y, ngươi đã cướp làm vợ ngươi ; còn chính y, ngươi đã dùng gươm của con cái Am-mon mà giết. Ấy vậy, gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và cướp vợ của U-ri-gia, người Khết, làm vợ ngươi.
Bấy giờ vua Đa-vít nói với ông Na-than : "Tôi đắc tội với Đức Chúa". Ông Na-than nói với vua Đa-vít : "Về phía Đức Chúa, Người đã bỏ qua tội của ngài ; ngài sẽ không phải chết.
THÁNH VỊNHA 32
R/ Lạy Chúa, Chúa đã tha thứ tội lỗi cho tôi.
Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ,
người có tội mà được khoan dung.
Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội,
và lòng trí chẳng chút gian tà.
Con đã xưng tội ra với Ngài,
chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con.
Con tự nhủ: "Nào ta đi thú tội với Chúa,"
và chính Ngài đã tha thứ tội vạ cho con.
Chính Chúa là nơi con ẩn náu,
giữ gìn con khỏi bước ngặt nghèo.
Khắp bốn bề, Chúa làm trổi vang lên
những khúc ca mừng con được giải thoát.
Ai tin cậy Chúa, luôn được Người ấp ủ thương yêu.
Hỡi những người công chính,
hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng.
Mọi tâm hồn ngay thẳng, nào cất tiếng hò reo.
BÀI ĐỌC II
Lời Chúa trong thơ thánh Phao-lô gởi tín hữu Ga-lát (2,16.19-21)
Thưa anh em, chúng ta biết rằng con người được nên công chính không phải nhờ làm những gì Luật dạy, nhưng nhờ tin vào Đức Giê-su Ki-tô, nên cả chúng ta nữa, chúng ta đã tin vào Đức Ki-tô Giê-su, để được nên công chính, nhờ tin vào Đức Ki-tô, chứ không phải nhờ làm những gì Luật dạy, bởi chưng, không phàm nhân nào sẽ được nên công chính vì làm những gì Luật dạy
Quả thế, tại vì Lề Luật mà tôi đã chết đối với Lề Luật, để sống cho Thiên Chúa. Tôi cùng chịu đóng đinh với Đức Ki-tô vào thập giá.20 Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi.21 Tôi không làm cho ân huệ của Thiên Chúa ra vô hiệu, vì nếu người ta được nên công chính do Lề Luật, thì hoá ra Đức Ki-tô đã chết vô ích.
TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Luca (7, 36-8, 3).
Có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng : "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào : một người tội lỗi ! "Đức Giê-su lên tiếng bảo ông : "Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông !" Ông ấy thưa : "Dạ, xin Thầy cứ nói." Đức Giê-su nói : "Một chủ nợ kia có hai con nợ : một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn ? " Ông Si-môn đáp : "Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn". Đức Giê-su bảo : "Ông xét đúng lắm".
Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn : "Ông thấy người phụ nữ này chứ ? Tôi vào nhà ông : nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay : tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít". Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ : "Tội của chị đã được tha rồi". Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng : "Ông này là ai mà lại tha được tội ? " Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ : "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an".
SUY NIỆM LỜI CHÚA
Pt. Tạ Đình Chung
“Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến Chúa nhiều...” Chúa Ki-tô đã nói với người phụ nữ tội lỗi như thế và bà đã ra đi bình an. Có thể đây là lần đầu bà cảm nhận thật sự bà được thương yêu, không phải vì cơ thể con người của bà... Không còn là một thứ đồ chơi cho kẻ khác vui thoả, giờ đây bà tới lượt mình biết mạnh dạn yêu thương.
Bà đã khóc trên chân Chúa Ki-tô, lấy nước mắt bà rửa chân Người, lấy tóc bà lau rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm đổ lên. Nếu bà đã tỏ ra yêu mến Chúa nhiều, là vì các tội lỗi của bà đã được Chúa tha, như ông Simon đă trả lời cho Chúa Ki-tô : sự tha thứ bà nhận lãnh đã làm nẩy sinh nơi bà tình yêu đền đáp và tương xứng với mức độ bà được tha thứ. Bà hết là con người phụ nữ tội lỗi mà ông Simon đã kết án nữa. Cho nên Chúa Ki-tô đã trấn an bà : "Tội của chị đã được tha rồi" (ngầm hiểu : Chúa tha). Chúa Ki-tô không nói : « Tôi tha thứ các tội cho chị », nhưng Người là Đấng tỏ bày và mang ơn tha thứ đến cho người tội lỗi, cho nên những người có mặt nghĩ bụng : "Ông này là ai mà lại tha được tội ? "
Chúa Ki-tô đầy lòng tế nhị đối với người phụ nữ tội lỗi, Người cũng lưu ý tới ông Simon. Người đã cố gắng cho ông hiểu được món nợ - nhỏ - của ông đối với Thiên Chúa để làm nẩy sinh trong ông tình yêu mến biết ơn đã được Chúa tha thứ.
Trong bữa ăn cuối cùng, Chúa Ki-tô sẽ làm lại cử chỉ của người đàn bà sống bên lề xã hội này, một cử chỉ mà ông Phê-rô lúc ban đầu muốn từ chối vì ông chưa hiểu điều cốt yếu chính là yêu thương. Còn phần chúng ta ? Chúng ta hiểu thế nào là mối tương quan giữa chúng ta với Thiên Chúa ? Chúng ta mãn nguyện vì đã tham dự thánh lễ ngày chủ nhật, một sự hiện diện chiếu lệ để được xem như là người tín hữu giữ đạo hay là chúng ta biết vượt trên những dấu chỉ bề ngoài để như người phụ nữ tội lỗi, biết dâng lên Chúa hương thơm của lòng sốt mến ?